Cơn thịnh nộ không lời đang lan rộng.
Phó Tư Dung chắc chắn đã thấy Phó Lâm hôn tôi. Thậm chí theo góc nhìn của hắn, nụ hôn đó là ở môi.
Đầu óc tôi trống rỗng. Chờ đến khi kịp phản ứng muốn giải thích, Phó Tư Dung đã đứng trước mặt tôi.
Phó Lâm không hề sợ rước họa vào thân. Công khai khiêu khích trần trụi.
"Chú nhỏ, cháu vừa hôn vị hôn phu của chú."
"Nếu không phải chú đến, cháu còn có thể đánh dấu cậu ấy."
Phó Tư Dung không để ý đến hắn. Ánh mắt nhìn tôi sắc như d.a.o tẩm độc.
"Chạm vào đâu?"
Tôi sợ hãi rũ mắt xuống, nhỏ giọng trả lời là má.
"Còn nữa?"
Mỗi từ hắn nói ra. Không khí lại càng thêm áp lực.
Tôi không dám nói thêm nữa.
Phó Lâm tiếp tục thêm dầu vào lửa.
"Chú nhỏ không biết đâu, ở nơi chú không nhìn thấy, bọn cháu đã làm tất cả mọi thứ rồi."
"Bao gồm— đánh dấu."
Âm cuối hắn nhấn rất mạnh. Nghe như đã đánh dấu trọn đời.
Nhưng tôi chỉ nhờ hắn giúp một lần. Và chỉ là phóng thích một chút tin tức tố mà thôi.
"Vậy à?"
Phó Tư Dung từ từ ngước mắt lên. Ánh mắt lạnh lẽo.
"Đương nhiên, cháu có video—"
Lời Phó Lâm chưa kịp nói hết, đã bị vệ sĩ do Phó Tư Dung gọi tới đạp ngã.
Quỳ gối trên mặt đất, ngay trước mặt tôi. Chỉ cần chống cự, roi điện sẽ được sử dụng.
"Đã chủ động tìm chết, vậy tôi thành toàn cho cậu."
Phó Tư Dung nắm lấy tay tôi. Mạnh mẽ mở bàn tay đang siết chặt của tôi ra. Bất chấp mồ hôi lạnh, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
"Nhổ lưỡi, c.h.ặ.t t.a.y chân, đừng để tôi nhìn thấy hắn nữa."
Ra lệnh xong, Phó Tư Dung không hề quay đầu lại. Tôi bị hắn kéo đi.
Chỉ có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Phó Lâm từ xa.
Sởn tóc gáy.
Tôi cứng đờ ngồi trên giường. Lặng lẽ chờ đợi cái chết.
"Thật bẩn thỉu."
Phó Tư Dung không hề che giấu sự ghê tởm của mình.
Tim tôi đập điên cuồng. Loay hoay có nên hủy hôn hay không.
Phó Tư Dung đột nhiên tiến lại gần. Một tay giữ cằm tôi, một tay lau mặt cho tôi.
"Đáng lẽ tôi nên chiếm đoạt cậu từ sớm, nhốt lại, khóa lại, không cho bất kỳ ai nhìn thấy hay chạm vào."
"Tuần sau vẫn quá muộn, ngày mai, ngày mai sẽ tổ chức hôn lễ."
"Phó Lâm không thể giữ lại, nhà họ Phó có nhiều đứa con như vậy, c.h.ế.t một đứa cũng không sao."
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu. Mãi một lúc mới phản ứng kịp là mình vừa nghe thấy những điều không nên nghe.
Ho khan hai tiếng. Ngại ngùng ngắt lời.
"Cái đó... hình như anh đã nói hết những lời trong lòng rồi."
Hành động của Phó Tư Dung đột ngột dừng lại. Đồng tử co rút, đầy vẻ bối rối.
Thật là xấu hổ.
"Ừm, hình như tôi nghe nhầm rồi... Mặt sạch đến mức bóng loáng rồi, vậy tôi ra ngoài đây, cảm ơn anh nhé."
