Vì nể mặt trưởng bối nhà họ Phó. Phó Lâm không bị nhổ lưỡi.
Nhưng hai chân tàn tật, tàn phế suốt đời. Sau này chỉ có thể ngồi xe lăn.
Hắn không phục. Làm ầm ĩ trước mặt Phó lão gia, khóc lóc cầu xin lão gia làm chủ.
Phó lão gia giả vờ bệnh. Không gặp bất cứ ai.
Phó Lâm hoàn toàn suy sụp. Hướng mục tiêu vào tôi.
Tối hôm đó tôi tan học như thường lệ. Gần đến sinh nhật nên bố mẹ đặc biệt lái xe đến đón.
Vì vậy không đón xe ở ven đường. Khéo léo tránh được chiếc xe đen mà Phó Lâm đã sắp đặt.
Nhưng hắn không bỏ cuộc. Tăng tốc tông thẳng vào.
"Đồ ngu."
Mẹ tôi cười một tiếng. Đạp ga, bẻ lái gấp. Tránh né chính xác hành động cố ý hãm hại. Chiếc xe lao thẳng xuống hồ cảnh quan. Suýt chút nữa không cứu được.
Mẹ tôi khinh thường "chậc" một tiếng, hỏi tôi tại sao không trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t hắn. Với thân phận địa vị của họ, chuyện đó dễ như trở bàn tay.
Tôi lắc đầu.
"Chết quá dễ dàng, hắn nên sống cả đời trong sự giày vò."
"Chuyện đó đơn giản."
Ba tôi đẩy gọng kính vàng.
"Tất cả những kẻ bắt nạt con trai tôi,"
"Đều phải trả giá."
Tôi khựng lại. Không nhịn được nhào vào lòng họ.
"Ba mẹ, cảm ơn hai người."
Ba mẹ cười đáp lại. Đang định lên xe về nhà.
Phó Tư Dung không biết xuất hiện từ lúc nào. Lễ phép, khách sáo gọi một tiếng Ba Mẹ.
"Cháu đến đón Tiểu Nhượng về."
"..."
Trời ạ. Thật không ngờ lại có thể nghe thấy cách xưng hô thân mật như vậy từ miệng lạnh lùng của Phó Tư Dung.
Tôi nổi da gà. Rụt rè lùi lại.
Mẹ tôi cười đẩy tôi về phía trước.
"Vợ chồng không có thù qua đêm, nói chuyện với nhau cho tốt."
"Chắc chắn rồi ạ. Tạm biệt, ba mẹ."
Ba mẹ lái xe rời đi. Chỉ còn lại tôi và Phó Tư Dung.
Sau vụ việc xấu hổ lần trước, tôi luôn né tránh hắn. Ngược lại, tính tình hắn lại thay đổi lớn. Tìm kiếm tôi khắp nơi.
Tôi sợ hắn ghi hận. Không dám về nhà.
Ai ngờ hắn lại mặt dày như vậy, còn theo dõi!
"Lên xe."
"Ồ."
Suốt đường đi không ai nói gì. Tôi cũng không hiểu hắn muốn làm gì, thấy hắn không có phản ứng, tôi âm thầm về phòng tắm rửa ngủ.
Ai ngờ tắm xong bước ra.
Trên giường lại có thêm một người.
"Phó Tư Dung?!"
Tôi không dám tin vào mắt mình. Người từng ba lần bảy lượt yêu cầu tôi xác định rõ vị trí, ít làm chuyện thừa thãi, lại đang nằm trên giường tôi!
Cúc áo ngủ còn mở hai cái. Lộ ra lồng n.g.ự.c săn chắc trắng nõn.
Câu dẫn!
Hoàn toàn là câu dẫn mà!
"Ngẩn ra đó làm gì, ngủ đi."
Phó Tư Dung bình tĩnh lật người, cố ý chừa ra nửa chỗ trống. Nhưng nhìn thế nào cũng là muốn tôi ngủ trong vòng tay hắn.
Ai biết hắn có định hại tôi lúc nửa đêm không. Tôi lắc đầu nguầy nguậy.
"Phó tiên sinh, tôi qua phòng bên cạnh ngủ đi."
Sắc mặt Phó Tư Dung chợt lạnh đi.
"Tại sao?"
"... Hai chúng ta ngủ cùng nhau không tiện cho lắm."
"Chúng ta là vị hôn phu, rất tiện."
"Nhưng vẫn chưa đăng ký kết hôn mà, không hợp pháp."
Nói xong tôi liền hối hận. Rõ ràng là muốn trốn, sao lại tự nhảy vào hố lửa.
Phó Tư Dung nhanh chóng thao tác trên điện thoại. Tiếp theo là số hẹn đăng ký kết hôn nhảy ra.
"Mười giờ sáng mai."
Hắn nhìn tôi. Không cho phép nghi ngờ.
"Đăng ký kết hôn."
