NĂM NỔI LOẠN NHẤT, TÔI GIẢ VỜ BỆNH KIỀU CƯỠNG CHẾ YÊU ANH TRAI

Chương 23

Sáu giờ sáng hôm sau.

Tôi dậy vào bếp nấu cháo.

Làm xong bữa sáng, tôi quay về phòng ngủ, hôn anh tôi một cái.

Hôn hơi lâu.

Đổi lại một cái tát như cù lét.

Bảy giờ mười phút sáng, ra khỏi nhà.

Tám giờ mười lăm phút sáng, anh tôi gọi điện thoại, giọng còn mang theo sự mệt mỏi của người nửa tỉnh nửa mê:

“Đi đâu rồi?”

“Đang chạy bộ ở công viên đất ngập nước, anh có muốn đến không anh?”

“Không đâu, đau đầu.”

“Vậy anh ngủ thêm chút đi.”

“Ừm, cúp máy đây.”

Mười giờ rưỡi sáng, anh tôi gọi điện thoại lần nữa, nghe giọng đã hoàn toàn tỉnh táo.

“Vẫn chưa chạy xong à?”

Tôi cười một tiếng:

“Em đang ở siêu thị, mua chút rau củ cho bữa trưa.”

“Ồ.”

“Anh, quần áo anh em giặt rồi, chắc chưa khô đâu, anh mặc đồ của em đi.”

“Ừm, anh thấy bữa sáng em để lại cho anh rồi, em ăn chưa?”

“Ăn rồi.”

“Ừm, đừng mua nhiều rau quá, đủ ăn trưa thôi, chiều dọn đồ về nhà với anh.”

“Vâng.”

Mười một rưỡi sáng, tôi đứng trong phòng khách, lại nhận được điện thoại của anh tôi, giọng có chút vội vàng:

“Em đi mua rau củ mua đi đâu rồi?!”

Tôi ngừng lại một chút, thành thật khai báo:

“Anh, em về rồi.”

“Vào khu chung cư hay đến dưới nhà rồi? Sao anh không…” Giọng nói đột ngột ngừng lại.

Khoảnh khắc tiếp theo, bùng lên lời cảnh báo đầy hoảng hốt của anh tôi:

“Quý Minh Viễn! Không được làm loạn, đợi anh về rồi nói chuyện, nghe không?!”

“Vâng.” Tôi đồng ý.

Cúp điện thoại, tôi nhìn bố mẹ đang ngồi trên sofa, thành khẩn nói:

“Bố mẹ, con đang yêu, đối tượng là anh con.”

 

 

back top