NĂM THỨ BẢY BÊN NHAU, NGƯỜI MỚI Ở CẠNH HẮN, CÓ NĂM PHẦN GIỐNG TÔI LÚC TRẺ

Chương 10

Sau này sự thật chứng minh, những người đó quả thực là đối tác làm ăn của anh.

Và vì cú hất rượu của tôi, khiến anh mất trắng công sức một tháng, mất một hợp đồng lớn.

Tịch Thầm không hề trách tôi.

Nhưng bức tường tin tưởng trong lòng tôi đã xuất hiện một vết nứt.

Mỗi lần anh đi công tác sau này, tôi đều phải truy cứu tận cùng, gọi video kiểm tra anh bất chợt.

Con người ai cũng sẽ thấy phiền.

Mỗi lần Tịch Thầm thấy phiền tôi, vết nứt trong lòng lại sâu thêm một phân, đến cuối cùng sụp đổ thành một vực sâu không thể vượt qua.

Mới tạo nên cục diện như ngày hôm nay.

Vài giọt nước mắt không kiểm soát được rơi vào bát canh hoành thánh.

Thư ký Tống không rõ nguyên nhân, sợ đến luống cuống tay chân, vội vàng rút một tờ khăn giấy đưa qua.

「Kỷ tiên sinh anh đừng khóc mà, không tin thì thôi, đừng, đừng khóc! Tôi bật bài hát tôi thích nghe nhất cho anh nhé...」

Âm nhạc du dương và quen thuộc vang lên, tôi lập tức ngừng khóc, nhìn về phía anh ta.

「Đây là bài hát hay nhất của nhà soạn nhạc tôi yêu thích nhất, hay không anh, hehe?」

Anh ta chắc là sinh viên mới ra trường không lâu, trong mắt toát lên vẻ ngây ngô trong sáng.

Tôi đột nhiên thấy buồn cười.

「Cậu tên là gì?」

Trước đây đã dọn dẹp bãi chiến trường cho tôi mấy lần, tôi lại quên hỏi.

Cậu thư ký lắp bắp:

「T, tôi ạ? Tống Cẩm Bạch, Kỷ tiên sinh gọi tôi là Tiểu Bạch là được rồi...」

「Cậu cũng đừng gọi tôi như thế nữa, nghe phiền.」

「Vậy... vậy gọi là anh?」

Tôi gật đầu, 「Ừ, tùy cậu.」

 

 

back top