Sau khi Tịch Thầm đi, thư ký của anh dẫn theo một người mặc áo blouse trắng đến.
Thấy áo blouse trắng, cả người tôi run b.ắ.n lên, Thư ký Tống an ủi: 「Kỷ tiên sinh đừng sợ, không phải bác sĩ tâm lý đâu.」
Anh ta để bác sĩ băng bó vết thương trên người tôi, tự mình dọn dẹp vệ sinh một chút, rồi đẩy một thứ trông có vẻ thanh đạm đến trước mặt tôi.
Là hoành thánh.
Anh ta cẩn thận quan sát phản ứng của tôi.
Thấy tôi đưa bàn tay quấn băng gạc cầm muỗng, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm, thăm dò:
「Thật ra, thật ra Kỷ tiên sinh có thể thử tin Tịch tổng... Có lẽ anh ấy căn bản không hề ngoại tình đâu?」
Tay tôi đang cầm muỗng khựng lại, ngước mắt nhìn lên qua làn hơi nóng.
「Sao cậu biết, trước đây tôi chưa từng tin tưởng?」
Năm công ty Tịch Thầm mới thành lập, anh thường xuyên đi công tác.
Từ thành phố lân cận ban đầu, đến hai đầu Nam Bắc, rồi đến tận bên kia đại dương với múi giờ chênh lệch mười mấy tiếng.
Ngoài giờ làm việc, tôi chỉ có thể canh giờ nhắn tin, gọi video cho anh.
Tịch Thầm trả lời từng câu, khiến tôi rất yên tâm.
Cho đến một lần công tác kéo dài ba tháng, tôi ở nhà không chịu nổi, lén bay ra nước ngoài muốn tạo bất ngờ cho anh.
Tối hôm đó Tịch Thầm báo với tôi, nói anh đang tăng ca ở tòa nhà văn phòng.
Nhưng khi tôi kéo hành lý đến tòa nhà đó, chỉ có một người nước ngoài nói với tôi rằng anh đã đi rồi, đến câu lạc bộ ở phố bên cạnh.
Thành phố S đang có mưa bão sấm sét.
Tôi không có ô, chật vật băng qua đường, vào câu lạc bộ.
Tiếng saxophone chìm nổi trong làn khói xì gà.
Trong vầng sáng hổ phách, tôi thấy Tịch Thầm ở khu ghế riêng nhận ly rượu từ một cô gái nước ngoài, cười nói vui vẻ với họ.
Sợi dây lý trí đứt phựt.
Tôi xông lên, hất rượu vào mặt Tịch Thầm, rồi quay về nước.
Tối hôm đó Tịch Thầm cũng bay về nước, bị tôi đánh cho phải nhập viện, mới ôm lấy tôi nghẹn ngào giải thích đó chỉ là khách hàng.
「Anh sợ em suy nghĩ lung tung không ngủ được, tưởng rằng bớt một chuyện thì hơn một chuyện......
「Anh xin lỗi, bảo bối, là anh sai rồi.」
