Hơi thở nóng bỏng như bị thiêu đốt.
Sau vài giây chờ đợi dài đằng đẵng, điện thoại đã được kết nối.
「Sao vậy?」
Giọng nói trầm thấp lạnh lùng.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cố sức khàn giọng mở lời:
「Tịch Thầm, tôi sắp c.h.ế.t rồi, anh về... gặp tôi lần cuối.」
Tôi không biết mình đang nói với anh hiện tại, hay đang nói với anh trong mơ.
Dù sao anh trong mơ cũng đã hủy số điện thoại rồi.
Tôi chỉ còn lại một mình anh.
Không khí ngưng trệ một phút, chỉ còn vọng lại tiếng thở dốc nặng nề của tôi.
Mãi lâu sau, đầu dây bên kia như bật cười một cách lạnh lùng: 「Kỷ Dữ Thời, em lại giở trò gì nữa vậy?
「Ở nhà đ.â.m búp bê rơm hại người khác chưa đủ, bây giờ lại bắt đầu tự nguyền rủa mình c.h.ế.t rồi?! Em thật là, hết thuốc chữa...」
Giữa lúc anh gầm lên giận dữ, tôi ho mạnh vài tiếng, lại là một vũng máu.
Không thể ngừng lại được, điên cuồng trào ra ngoài.
Tôi ôm miệng lắc đầu: 「Tịch Thầm, anh đang nói gì vậy?
「Tôi không đ.â.m búp bê rơm, cũng không nguyền rủa mình lừa anh... Tôi thật sự sắp c.h.ế.t rồi, anh...」
Lời chưa dứt, điện thoại tách bị ngắt.
Bên tai chỉ còn văng vẳng tiếng "tút tút tút" báo bận, gọi lại bao nhiêu lần cũng không kết nối được.
Máu không ngừng chảy ra từ khóe môi tôi.
Lần này, dường như thực sự không thể cầm lại được.
