NĂM THỨ BẢY BÊN NHAU, NGƯỜI MỚI Ở CẠNH HẮN, CÓ NĂM PHẦN GIỐNG TÔI LÚC TRẺ

Chương 23

Một luồng ánh sáng trắng thảm hại lướt qua.

Vài giây sau khi ý thức tan rã vì đau đớn, tôi nhìn thấy chính mình.

Mặt mày trắng bệch ngã trong vũng máu, thảm hại mười phần.

Sững sờ vài giây, tôi mới nhận ra, mình đã c.h.ế.t rồi.

Linh hồn chẳng hề đau đớn chút nào.

Tôi bay ra ngoài cửa sổ muốn cảm nhận sự tự do, nhưng đột nhiên như bị hút vào, đến bên cạnh Tịch Thầm.

Ánh sáng từ đêm tối chuyển thành ban ngày.

Thì ra anh đang ở nước ngoài.

Sau khi cúp điện thoại, anh đi dạo quanh các điểm tham quan cùng Giang Ngộ nhưng tâm trạng bồn chồn, sắc mặt khó coi.

Giang Ngộ rõ ràng đã nhận ra.

Cậu ta rất hiểu chuyện và tinh tế, chủ động kết thúc hành trình, dẫn Tịch Thầm đến nhà hàng nổi tiếng ở địa phương, nhẹ nhàng an ủi...

Khoảnh khắc đó, sắc mặt Tịch Thầm lại càng chùng xuống vài phần.

Tôi cũng bật cười.

Kỷ Dữ Thời mười chín tuổi, toàn thân là gai góc, căn bản không biết nói chuyện bằng giọng điệu đó.

Giang Ngộ nhận ra mình đã nói sai điều gì đó, vội vàng chuyển chủ đề.

Đêm khuya, họ trở về khách sạn.

Tôi không muốn làm mình ghê tởm, nhưng linh hồn như bị nguyền rủa, phạm vi hoạt động luôn không thể rời xa Tịch Thầm.

Tôi buộc phải ở lại cửa sổ kính trong căn phòng suite.

Mắt mở trừng trừng nhìn Giang Ngộ cởi quần áo, vòng tay ôm cổ Tịch Thầm... suýt hôn xuống thì đột ngột bị đẩy ra.

Tịch Thầm bồn chồn xoa thái dương.

Lời nói thốt ra khiến Giang Ngộ suy sụp, cũng làm tôi khó hiểu:

「Giang Ngộ, anh đã nói rồi, đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, sau này không được vượt quá giới hạn nữa.

「Cậu cứ ở lại đây chơi, không cần phải diễn với anh nữa.」

 

 

back top