NĂM THỨ BẢY BÊN NHAU, NGƯỜI MỚI Ở CẠNH HẮN, CÓ NĂM PHẦN GIỐNG TÔI LÚC TRẺ

Chương 31

Vết m.á.u loang lổ trong biệt thự vẫn còn đó.

Ánh trăng rọi xuống, càng thêm đáng sợ.

Tịch Thầm lại quỳ một gối xuống, đưa tay vuốt ve.

Nước mắt lặng lẽ tuôn ra, lăn dài trên khuôn mặt không còn chút máu.

Tôi ngồi xổm bên cạnh lặng lẽ nhìn.

Tịch Thầm đột ngột quay đầu lại.

「Kỷ Dữ Thời, em đang ở... đúng không?」

Anh như thể cảm nhận được điều gì đó, muốn xuyên qua hư không, bắt lấy tôi.

Tôi rùng mình, ôm khuỷu tay im lặng.

Anh thất thần lẩm bẩm: 「Anh xin lỗi, Kỷ Dữ Thời, anh biết em đang ở đây... Anh sai rồi...

「Anh không nên diễn kịch lừa em, không nên bỏ rơi em lúc em cần giúp đỡ nhất, không nên giày vò em trong những ngày cuối đời, thậm chí không thể nhìn thấy em lần cuối...

「Tiểu Dữ, anh sai rồi, em về đi...」

Nước mắt rơi xuống sàn nhà, làm nhòe đi vết máu.

Anh khàn giọng lặp đi lặp lại "xin lỗi", như một con mãnh thú sắp c.h.ế.t vì nghẹt thở.

Tôi nghĩ trái tim mình sẽ rất đau.

Nhưng nó như một vũng nước đọng, không thể gợn sóng thêm nữa.

Cuối cùng.

Kim đồng hồ lặng lẽ chuyển sang đúng mười hai giờ.

Linh hồn tôi tan biến không dấu vết giữa những lời sám hối của anh.

(Hết Chính Văn)

 

back top