NĂM THỨ BẢY BÊN NHAU, NGƯỜI MỚI Ở CẠNH HẮN, CÓ NĂM PHẦN GIỐNG TÔI LÚC TRẺ

Chương 32

Ngoại Truyện - Góc nhìn của Tịch Thầm

Lần đầu tiên Tịch Thầm gặp Giang Ngộ, Kỷ Dữ Thời vừa cãi nhau với anh một trận.

Lý do là, anh đang bàn hợp tác trong khách sạn, Kỷ Dữ Thời liền nghi ngờ anh có gian díu với một đối tác làm ăn nào đó.

Biệt thự bị đập phá tan tành, quá ngột ngạt, anh ra ngoài hút một điếu thuốc.

Sau đó, anh nhìn thấy cậu trai trẻ đang bày hàng ở vỉa hè trong gió lạnh mùa đông, gồng mình cười toe toét ra sức chào mời miếng dán điện thoại.

Kỷ Dữ Thời của tuổi mười chín.

... Không, Giang Ngộ.

Đường nét mơ hồ, khiến anh thất thần.

Đến gần nhìn, càng khiến anh không thể rời mắt, như thể cách biệt một thế giới.

Khoảnh khắc đó, anh vô cớ nhớ đến liệu pháp kích thích mà Thẩm Chiêu đã đề nghị ––

Tìm một diễn viên để kích hoạt "cú sốc nhận thức" của Kỷ Dữ Thời, buộc em tự phản tỉnh, ngừng nghi ngờ.

Nghĩ vậy, nhưng Tịch Thầm đã không làm.

Anh hiểu rõ nỗi đau của Kỷ Dữ Thời, không muốn làm tổn thương Kỷ Dữ Thời.

Nhưng khi một lần nữa phát hiện Kỷ Dữ Thời thuê thám tử theo dõi anh.

Anh cực kỳ bực bội, cuối cùng vẫn quyết định làm như vậy.

Giang Ngộ nhận tiền diễn kịch, trở thành "người ngoại tình" của anh.

Anh cố ý để lại manh mối, để thám tử tư của Kỷ Dữ Thời điều tra ra dấu vết, rồi để Kỷ Dữ Thời đuổi đến tận nơi.

Lần đầu tiên diễn cảnh ngoại tình, Kỷ Dữ Thời không đích thân đến.

Dần dần, anh đưa Giang Ngộ đến phòng vẽ đó, cố ý mở toang cửa chờ em bắt gian.

Nhưng.

Kỷ Dữ Thời vẫn không bước vào.

Anh không hiểu lý do, chỉ nghĩ rằng mức độ chưa đủ.

Thế là anh lại đưa Giang Ngộ đến công ty.

Kỷ Dữ Thời cuối cùng cũng đến.

Nhưng lời nói thốt ra lại như muốn từ bỏ yêu anh, từng câu từng chữ đ.â.m vào tim.

Mọi việc không diễn ra theo hướng anh mong muốn.

Tình cảm của anh dành cho Giang Ngộ cũng vậy.

Đêm đó, mọi người đều say.

Giang Ngộ mượn rượu hôn anh.

Anh vẫn tỉnh táo, nhưng không đẩy ra.

Cho đến khi sắp tiến hành bước cuối cùng, anh mới đột ngột đứng dậy, đẩy Giang Ngộ ra.

Anh đột nhiên rất muốn gặp Kỷ Dữ Thời, chật vật chạy trốn về biệt thự.

Nhưng lại thấy, Kỷ Dữ Thời đang cười đùa vui vẻ với Tống Cẩm Bạch, khuôn mặt nở nụ cười mà đã lâu anh không thấy.

Anh gần như phát điên.

Thế là anh đốt cháy những bản nhạc bẩn thỉu đó, đưa Kỷ Dữ Thời đến chỗ Thẩm Chiêu.

Sau đó, lại giam Kỷ Dữ Thời lại, hy vọng em có thể tự suy ngẫm.

Anh không ngờ.

Lần rời khỏi biệt thự đó, lại trở thành lần gặp mặt cuối cùng của họ.

...

Sau này, bên ngoài đều nói.

Tịch Thầm đã phát điên vào một đêm nào đó.

Anh không còn đến công ty, cũng không còn ở phòng vẽ.

Anh chỉ sống trong căn nhà ma ám đã có người c.h.ế.t đó, cả ngày ôm vài nốt nhạc lẩm bẩm.

Anh điên cuồng chi tiền tìm rất nhiều người, cố gắng giải mã chuỗi nốt nhạc đó.

Có chuyên gia âm nhạc, chuyên gia piano.

Nhưng đều vô ích.

Anh vĩnh viễn không thể biết, tro cốt của Kỷ Dữ Thời rốt cuộc đã rắc vào vùng biển nào.

Vì vậy đêm đó, anh quyết định.

Cũng sẽ để linh hồn mình vĩnh viễn ở lại căn biệt thự này.

(Hết)

back top