Căn bệnh này phát hiện đã là giai đoạn cuối, không thể chữa khỏi.
Tôi lười lãng phí thời gian đi hóa trị, chỉ xách một túi thuốc lớn để kéo dài sự sống.
Lúc ra khỏi bệnh viện, lại đụng phải Tịch Thầm và Giang Ngộ.
Cậu trai trẻ tuổi này còn yếu ớt hơn tôi ngày xưa, có vẻ chỉ là một vết bỏng nhỏ ở đầu ngón tay mà cũng đến bệnh viện lấy số khám.
Nhân lúc Tịch Thầm đi lấy thuốc, tôi chủ động tiến lại gần.
Dưới ánh nắng ban mai, đôi mắt hoa đào linh động của Giang Ngộ sáng lên, đang nhìn bóng lưng Tịch Thầm đầy tình tứ.
Khuôn mặt đó, quả thực có năm phần giống tôi của mười năm trước.
Nhưng cậu ta đã cố ý chỉnh sửa.
Đôi mắt linh động quay sang nhìn tôi, cậu ta ngạc nhiên: 「Chú à, trông chú hơi giống cháu đấy?」
Tôi hơi sững sờ với danh xưng này.
Rất nhanh sau đó tôi phản ứng lại, cười nói: 「Sao không gọi tôi là bố đi, nhóc con?」
Mặt Giang Ngộ lập tức đỏ lên.
Mặt đỏ, khóe mắt cũng đỏ theo, như thể chịu đựng ấm ức gì ghê gớm lắm.
Tịch Thầm vội vã quay lại, nhìn thấy đúng cảnh này.
Anh theo bản năng đẩy tôi một cái.
Bước chân tôi vốn đã không vững, cú đẩy đó khiến tôi ngã nhào xuống đất.
Toàn thân đau nhói.
Tịch Thầm không thèm để ý đến tôi, chỉ bảo Giang Ngộ rời đi.
Trên hành lang trống trải, anh quay đầu liếc nhìn túi thuốc lớn chất đống bên cạnh tôi, rồi xoa thái dương.
「Kỷ Dữ Thời, đừng theo dõi anh nữa.」
Một chỗ nào đó trên cơ thể vẫn đang nhói đau.
Tôi không nhịn được cúi đầu, cắn răng rên khe khẽ: 「Cút đi.」
Tịch Thầm cau mày, lập tức rụt tay đang định đỡ tôi lại.
Anh thực sự tức giận: 「Kỷ Dữ Thời, em diễn không mệt sao? Có cần anh trả phí xuất hiện, khen ngợi diễn xuất cao siêu của em không?!」
「Không cần.」
Hoàn hồn lại, tôi ngước đôi mắt cũng đỏ hoe lên, nhưng cố chấp và cực đoan: 「Tịch Thầm, tôi ghét anh của tuổi hai mươi chín.」
Đợi tôi c.h.ế.t rồi, nhất định phải tìm anh của tuổi mười chín để mách tội.
