NĂM THỨ BẢY BÊN NHAU, NGƯỜI MỚI Ở CẠNH HẮN, CÓ NĂM PHẦN GIỐNG TÔI LÚC TRẺ

Chương 5

Tịch Thầm của tuổi mười chín, có tài năng hội họa thiên bẩm, kinh tài tuyệt diễm.

Anh nói tôi là nàng thơ duy nhất của anh, gặp được tôi, bức tranh mới có linh hồn.

Anh làm mọi chuyện điên rồ vì tôi, diễn giải sự lãng mạn đến mức cực điểm.

Nhưng lý tưởng nghệ thuật cao thượng nhất của anh cũng vì tôi mà bị bóp c.h.ế.t ngay từ trong trứng nước.

Ngay sau khi tốt nghiệp, chuyện của chúng tôi bị người có ý đồ xấu vạch trần, mách đến tai bố tôi.

Mẹ kế sinh ba cô con gái, ông chỉ có tôi là con trai duy nhất.

Biết tôi yêu đương với một người con trai, Kỷ Minh cắt đứt mọi nguồn kinh tế, nhốt tôi vào phòng đàn bắt tôi kiểm điểm.

Nhưng tôi, một người được nuông chiều từ nhỏ, làm sao chịu quay đầu?

Ngày thứ ba bị nhốt, tôi đã trèo tường trốn thoát, lôi Tịch Thầm bỏ trốn.

Trên đường chạy trốn, Kỷ Minh dẫn theo vệ sĩ đuổi kịp.

Ông ta sai người đánh gãy chân Tịch Thầm, trong lúc hỗn loạn, tôi đỡ một gậy thay Tịch Thầm, Kỷ Minh mới không cam tâm dừng tay.

Hai chúng tôi, mỗi người què một chân.

Tiền chữa trị đốt sạch phần lớn tiền tiết kiệm.

Nhưng không ai nhắc đến từ bỏ nửa lời.

Thấy giày vò thể xác không có tác dụng, Kỷ Minh dứt khoát buông tay, chuyển sang tra tấn tinh thần.

Ông ta cắt đứt đường sống của chúng tôi.

Hai sinh viên tốt nghiệp trường danh tiếng như tôi và Tịch Thầm, cuối cùng còn không tìm được một công việc tử tế, phải ngủ ngoài đường.

Tôi từ nhỏ chưa từng phải chịu khổ như vậy.

Buồn chán tột độ muốn tìm đến cái chết, nhưng cũng không nghĩ đến chuyện về nhà.

Để nuôi tôi, Tịch Thầm vứt bỏ tất cả dụng cụ vẽ, giấu tôi dùng đôi tay từng dùng để vẽ tranh đi khuân gạch ở công trường.

Khoản tiền lương đầu tiên, sau khi thuê nhà xong, anh mua một bát hoành thánh nóng hổi.

Anh nói anh đã ăn rồi, cười nhìn tôi ăn hết sạch, đến cả giọt nước dùng cũng không còn.

Kể cả khi trong đó có lẫn nước dột từ trần nhà.

Tôi rất mãn nguyện, nhưng nụ cười của Tịch Thầm dần đông cứng lại, đáy mắt phủ một tầng hơi nước.

Đêm đó anh gần như thức trắng, ôm chặt lấy tôi.

Giọng nói nghẹn ngào không thành tiếng: 「Sau này anh sẽ khiến em hạnh phúc, Kỷ Dữ Thời.」

 

 

back top