NĂM THỨ BẢY BÊN NHAU, NGƯỜI MỚI Ở CẠNH HẮN, CÓ NĂM PHẦN GIỐNG TÔI LÚC TRẺ

Chương 7

Trên đường đi, tôi đã nghĩ ra hàng trăm cách để làm ầm ĩ.

Mua một con d.a.o gọt hoa quả ở cửa hàng tiện lợi, chĩa vào Tịch Thầm, chĩa vào Giang Ngộ, rồi cùng họ c.h.ế.t chung.

Dù sao tôi cũng sắp c.h.ế.t rồi.

Kéo hai người họ xuống địa ngục chôn cùng, không lỗ.

Chiếc taxi dừng lại an toàn ở khu ổ chuột cũ kỹ.

Tôi cuối cùng cũng buông lỏng khớp ngón tay bị cắn đến rách da rướm máu, hít một hơi sâu, rồi đặt chân vào vũng nước.

Con d.a.o gọt hoa quả ở cửa hàng tiện lợi rất sắc.

Cánh cửa phòng vẽ ở tầng hai không khóa, đang mở toang.

Đứng ở hành lang, thậm chí có thể nghe được tiếng trò chuyện mờ ám, nồng nặc mùi ái muội của họ, quá đỗi kinh tởm.

Máu dồn lên đầu.

Tôi nắm chặt cán dao, định xông thẳng vào.

Nhưng chiếc gương ở lối vào đột ngột thu hút sự chú ý của tôi.

Chiếc gương này, ngày xưa do chính tay tôi treo.

Vì tự luyến, mỗi lần đến đây, tôi đều phải soi vài lần.

Bây giờ, chiếc gương đã gỉ sét.

Trong hình ảnh mờ ảo phản chiếu, là Tịch Thầm dịu dàng vuốt tóc cậu ta, cong khóe mắt cười với cậu ta.

Anh dỗ dành: 「Vẽ thì vẽ cho nghiêm túc, đừng làm loạn.」

Tôi thất thần.

Tịch Thầm, đã bao nhiêu ngày, bao nhiêu năm rồi không cười với tôi như vậy?

Quá lâu rồi... đến mức không thể nhớ nổi.

Ông trời cũng chiều lòng người, ngay cả ánh hoàng hôn dịu dàng cũng chiếu rọi lên người họ, như thể đang quay một bộ phim ngắn.

Tiếng cười nói vui vẻ vang vọng trong hành lang ẩm ướt.

Tí tách, tí tách ––

Máu từ lòng bàn tay tôi cũng theo lưỡi d.a.o sắc bén nhỏ xuống.

 

 

back top