Việc mua “vật dụng cần thiết” khiến mặt tôi đỏ bừng bừng.
Nhưng cậu nhỏ tôi lại bình tĩnh suốt quá trình, cứ như đang mua đồ dùng văn phòng vậy.
Khi thanh toán.
Anh nhìn hộp “sản phẩm thiết yếu” nhỏ nhắn kia, khẽ nhíu mày.
“Kích cỡ có lẽ không phù hợp.”
“Tạm dùng đã.”
Tôi: “…”
Muốn độn thổ tại chỗ.
Tối hôm đó, anh kéo tôi ngủ vào phòng ngủ chính.
Buộc tôi phải ngủ ngay bên cạnh anh.
Rõ ràng trước đây chúng tôi đã ngủ chung giường rất nhiều lần, nhưng lần này không hiểu sao, tôi luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Trước đây tôi toàn ôm cậu nhỏ bằng cả tay lẫn chân mà ngủ, chỉ muốn bám chặt vào anh như một con bạch tuộc.
Nhưng hôm nay, tôi không dám lại gần cậu nhỏ chút nào.
Cứ như thể hễ chạm vào anh là cả người tôi lại nóng ran.
Tôi nghĩ, có lẽ tôi đã mắc phải căn bệnh lạ lùng nào đó.
Tôi muốn tránh xa cậu nhỏ một chút, tôi nhích người sang bên cạnh, nhưng cậu nhỏ chỉ cần một tay đã kéo tôi lại, ôm tôi vào lòng.
Mặt tôi đập vào cơ n.g.ự.c rắn chắc của anh, suýt chút nữa là chảy m.á.u cam.
“Thích nghi Pheromone.”
Anh giải thích.
“Cần khoảng cách gần.”
Hương tuyết tùng bao bọc lấy tôi, thanh sạch, nhưng cũng mang tính xâm chiếm.
Tôi cứng đờ người, không dám cử động, mũi rất ngứa, nhưng cũng không dám đưa tay lên gãi.
Nhưng trước kia, khi ngủ cùng cậu nhỏ, tôi rõ ràng có thể tùy ý cử động, đừng nói là gãi mũi mình, tôi còn có thể véo mũi anh ấy nữa.
Bây giờ…
Rốt cuộc là có vấn đề gì?
“Thư giãn.”
Anh nhắm mắt lại, cánh tay vẫn tự nhiên vòng qua eo tôi.
“Ngủ đi.”
Thật bất ngờ, tôi lại dần dần ngủ thiếp đi trong vòng tay anh.
Một đêm không mộng mị.
Vài ngày tiếp theo, mọi chuyện yên bình.
Ban ngày anh đi công ty, tôi ở nhà làm cá muối.
Buổi tối anh ôm tôi ngủ, ngủ thật sự.
Tôi gần như đã nghĩ.
“Giúp đỡ” chỉ là nghĩa đen.
Nhưng cứ ngủ chay thế này, bao giờ tôi mới có thai được?
Tôi phân tích là do cậu nhỏ tôi chưa biết cách.
Thế là, tôi bắt đầu tìm xem vài bộ phim, video nhỏ để tự học.
Không còn cách nào khác, cậu nhỏ tôi không biết, đành phải tự tôi học hỏi thôi.
