“… Cứng rắn.” Nụ cười quen thuộc của Tôn Phúc cứng lại trên mặt. Bốn gã Cẩm Y Vệ đang căng thẳng chuẩn bị xông lên khống chế Lý Cửu Trùng thì tay vẫn treo trên chuôi đao, nhất thời tiến thoái lưỡng nan.
“Tứ Điện hạ nói gì?”
“Ta nói, ta nhận tội.” Lý Cửu Trùng nhìn Tôn Phúc, giọng nói rõ ràng, rành mạch: “Trước đây, Phụ hoàng lập Lý Trọng Tân làm Thái tử, ta luôn ôm lòng oán hận. Vì thế, ta cùng Thành Vương Thế tử Lý Thừa Ngọc hợp mưu. Hắn báo tin giả rằng Lý Trọng Tân bức vua thoái vị làm loạn, ta mượn cớ lừa dối một số binh sĩ dưới trướng, giả vờ tiến cung cần vương. Kế hoạch ban đầu là xông thẳng vào Đông Cung g.i.ế.c Lý Trọng Tân trước, sau đó vòng qua Tử Thần Điện bức Phụ hoàng viết chiếu thư truyền ngôi. Ai ngờ Đông Cung trống rỗng, ta đành phải chuyển quân đến Tử Thần Điện…”
Tôn Phúc mặt vô cảm nhìn hắn. Bốn gã Cẩm Y Vệ im lặng lùi về chỗ cũ. Toàn bộ người trong phòng giam đều nhìn thẳng, cố hết sức kiềm chế biểu cảm của mình.
“… Phần sau thì các ngươi đều đã rõ. Còn cần ta khai thêm gì nữa không?” Lý Cửu Trùng nói đến khô cả họng, liếc nhìn bốn vị Kim Cương đang vây quanh mình, rồi quay sang Tôn Phúc nói: “Có thể rót cho ta chén nước không?”
“…” Dù sao cũng là nội giám đã kinh qua sóng gió triều đình, khóe mắt Tôn Phúc giật giật vài cái, miễn cưỡng kéo ra một nụ cười mà như không cười. Khi mở miệng lần nữa, ngữ khí đã âm trầm hơn nhiều: “Thành Vương Thế tử lại nói hắn đoạn thời gian này ở nhà. Tứ Điện hạ đây là vì bao che thủ hạ, cố ý vu oan người khác chăng?”
Lý Cửu Trùng không hề hoang mang, ung dung đáp: “Ồ, ta sớm biết thằng nhóc Lý Thừa Ngọc này là kẻ cỏ đầu tường không có nghĩa khí. Để đề phòng nó quay đầu đ.â.m ta một nhát, lúc chúng ta định ra kế hoạch, ta đã cố ý giữ lại ngọc bội tùy thân của hắn làm bằng chứng.”
Nói xong, hắn từ trong lòng lấy ra một miếng ngọc bội, đưa về phía trước, cảm thán với Tôn Phúc: “Bổn vương quả nhiên tuệ nhãn như đuốc. Này không, quả nhiên có lúc dùng đến.”
Tôn Phúc kia trương mặt tròn trịa, hòa khí, dưới ánh đèn lồng lờ mờ trong Ngự Lao, lần đầu tiên nứt ra một tia rạn rõ rệt. Hắn nắm chặt miếng ngọc bội còn ấm áp, cảm giác như đang cầm một khối sắt nóng bỏng tay. Bốn gã Cẩm Y Vệ nhìn nhau, giống như bốn con rối gỗ bị đứt dây, động tác thu đao vào vỏ cũng mang vẻ cứng đờ, không biết làm sao.
“Tứ Điện hạ… quả nhiên là người sảng khoái.” Tôn Phúc cuối cùng cũng rặn ra được mấy chữ từ kẽ răng. Giọng nói dịu dàng thường ngày như bị phủ một lớp băng vụn: “Tạp gia, xin cáo lui để bẩm báo Hoàng thượng.”
Hắn xoay người, phất trần quất đi mang theo tiếng gió. Thân hình tròn béo biến mất ở cuối hành lang, để lại một cảm giác bị áp chế nặng nề. Bốn gã Cẩm Y Vệ không tiếng động đuổi theo, tiếng bước chân nặng nịch vang vọng trong vách đá rồi nhanh chóng tan biến.
Trong phòng giam lần nữa chìm vào tĩnh mịch, chỉ còn lại tiếng chuột rúc rích trong góc, cùng với tiếng thở hơi nặng nề của chính Lý Cửu Trùng. Màn "tự bạch nhận tội" vừa rồi nhìn như trôi chảy, nhưng kỳ thực vô cùng hao tâm tổn sức. Mỗi câu nói đều phải được suy nghĩ ba lần trong đầu, vừa phải kết hợp cốt truyện để khẳng định "tội danh", vừa phải chú ý không thốt ra những lời làm liên lụy người khác, lại còn phải đề phòng Tôn Phúc trở mặt tra tấn ngay tại chỗ.
“Chậc, giao tiếp với đám cáo già này, còn mệt hơn thức trắng đêm sửa kịch bản.” Hắn xoa xoa khuôn mặt cười đến hơi cứng đờ, thả người ngồi phịch xuống phiến đá lạnh băng trên giường.
Như vậy, đã tránh được đoạn nghiêm hình tra tấn ở giữa, và cũng tránh được việc nguyên chủ huy động thân hữu bạn cũ vô cớ đi tìm người chịu tội thay, rồi bị lão Hoàng đế tiện tay dọn dẹp sạch sẽ.
Tiếp theo… Lão Hoàng đế sẽ làm gì đây?
Mấy ngày kế tiếp bình lặng ngoài dự đoán.
Không có nghiêm hình tra tấn, cũng không có thêm bất cứ một cuộc thẩm vấn nào. Lý Cửu Trùng dường như bị lãng quên trong nơi sâu thẳm nhất của nhà lao nghiêm ngặt này.
Hắn không thể biết được tin tức bên ngoài, chỉ có món cháo trắng rau xào nhất thành bất biến được đưa đến đúng giờ mỗi ngày, nhắc nhở hắn rằng thời gian vẫn đang trôi đi.
Hắn lại mừng thầm vì sự thanh nhàn này. Cơ thể tuy vẫn còn suy yếu, nhưng sau khi cơn sốt cao thoái lui, nền tảng võ thuật do nguyên chủ khổ luyện nhiều năm bắt đầu hiển hiện.
Hắn thử hoạt động gân cốt trong phòng giam chật hẹp, cảm nhận được cảm giác sức mạnh xa lạ nhưng cường hãn đến từ ký ức cơ bắp.
Cảm giác này mới lạ lại vi diệu, cứ như thể bất ngờ có được một chiếc máy tính cấu hình đỉnh cao, nhưng đáng tiếc, hắn chỉ là một tay mơ chỉ biết chơi rắn săn mồi.
Phần lớn thời gian, hắn đều dùng để sắp xếp lại các tình tiết cốt truyện tiếp theo trong đầu.
Dù ngày thường có chút cà lơ phất phơ, nhưng Lý Cửu Trùng đối với công việc vẫn là tương đối chuyên nghiệp.
Lúc đó, ngoài việc làm quen với cốt truyện nguyên tác, hắn còn viết tiểu sử nhân vật rất chi tiết cho các nhân vật chính.
Mà dù có bỏ qua yếu tố trùng tên ngoài ý muốn, nhân vật "Lý Cửu Trùng" ban đầu trong truyện vẫn là nhân vật hắn cảm thấy thú vị nhất, đáng giá để khai thác nhất khi sửa kịch bản.
Nguyên tác được kể từ góc nhìn của Liễu Du. Mặc dù "Lý Cửu Trùng" là chính công cuối cùng ôm được mỹ nhân về, nhưng kỳ thực, đất diễn của hắn trong toàn bộ câu chuyện lại không quá nặng.
"Lý Cửu Trùng" sau khi mất đi quyền thế, võ công bị phế và bị sung quân đến biên cương thì gần như "offline" một đoạn rất dài, nhường chỗ cho mối quan hệ yêu hận rối rắm giữa Liễu Du và Lý Trọng Tân.
Xen giữa là những biến động triều đình và vài nam phụ thầm thương Liễu Du. "Lý Cửu Trùng" chủ yếu chỉ xuất hiện trong những hồi ức đầy áy náy và đau khổ của Liễu Du.
Cho đến khi Đại Khả Hãn Đột Mộc Trác Đa thống nhất các bộ tộc thảo nguyên, ngoại tộc quy mô lớn xâm nhập phương Nam.
Triều Tĩnh chiến bại liên miên, tổn binh hao tướng, nguy cơ sụp đổ cận kề. Liễu Du đã tự mình đi triệu hồi "Lý Cửu Trùng", cầu xin hắn gạt bỏ ân oán cá nhân, cứu vãn cơ nghiệp sắp sụp đổ, cứu bách tính khỏi nước sôi lửa bỏng.
"Lý Cửu Trùng" lê tấm thân tàn phế, mặc giáp nắm soái ấn, chỉnh đốn quân đội, một đường thế như chẻ tre, đoạt lại tám quận Tân Xuyên bị ngoại tộc chiếm đóng. S
au đó, hắn lui địch ba ngàn dặm, và trong trận chiến cuối cùng ở Ngọc Môn Quan, một mũi tên đã b.ắ.n c.h.ế.t Đột Mộc Trác Đa.
Từ đó, đại cục đã định, tàn binh bại tướng còn lại của các bộ tộc thảo nguyên hoảng loạn tháo chạy khỏi quan ngoại, trong thời gian ngắn khó mà gây sóng gió nữa.
Sau khi ngoại hoạn được dẹp yên, triều đình hạ chỉ yêu cầu "Lý Cửu Trùng" một mình hồi kinh báo cáo công tác.
"Lý Cửu Trùng" đã c.h.é.m c.h.ế.t thái giám tuyên chỉ là Tôn Phúc, lấy danh nghĩa "thanh quân trắc" (trong sạch hóa quân vương và loại trừ kẻ gian), dẫn đại quân thẳng tiến Kinh thành, yêu cầu Lão Hoàng đế phúc thẩm lại vụ án mưu phản bức vua thoái vị năm xưa của hắn, phế Thái tử, g.i.ế.c nịnh thần, và trả lại công bằng cho những thân hữu, cố nhân bị liên lụy, oan uổng mà chết.
Đất nước Tĩnh Quốc đại loạn. Thấy uy h.i.ế.p không có hiệu quả, lại dụ dỗ thất bại, triều đình buộc phải g.i.ế.c một loạt quan viên từng tham gia vào việc thanh trừng bộ hạ cũ của "Lý Cửu Trùng".
Lão Hoàng đế cũng là người biết co biết giãn, lập tức tống giam Lý Trọng Tân, nói rằng mình ngày đó đã bị tiểu nhi tử che mắt, nguyện lập lại "Lý Cửu Trùng" làm Thái tử, việc xử trí Lý Trọng Tân sẽ giao cho Tân Thái tử quyết đoán.
Lúc này, "Lý Cửu Trùng" nắm quyền quân sự trong tay, lại mang chiến công vô song đuổi giặc cứu nước, Lão Hoàng đế không thể không cúi đầu. Sinh mạng của Lý Trọng Tân cùng thân tộc Liễu Du chỉ còn nằm trong ý niệm của hắn.
Và trong buổi tiệc giao tiếp quyền lực hòa nhã ấy, Lão Hoàng đế gọi hắn đến trước mặt, ôn tồn hỏi:
— Hoàng nhi trong lòng, còn oán phụ hoàng không?
"Lý Cửu Trùng" từ từ ngẩng mắt, gằn từng chữ đáp lại:
*— Hận thấu xương. *
Lão Hoàng đế còn chưa kịp kinh ngạc, "Lý Cửu Trùng" đã rút ra lưỡi d.a.o sắc bén giấu trong tay áo, đ.â.m thẳng vào trái tim người trước mặt.
Thiên hạ xôn xao.
Việc g.i.ế.c những quan viên đã chết, việc tống giam Lý Trọng Tân, đó đều không phải mục đích cuối cùng của "Lý Cửu Trùng".
Quyền lực vô song dễ dàng đạt được, vinh quang tột đỉnh, hắn đều không màng. Hắn chỉ cần cơ hội này để Lão Hoàng đế buông lỏng cảnh giác, hắn chỉ muốn g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ chủ mưu thực sự.
“... Cái gọi là kết cục tốt đẹp cuối truyện, thật là quá gượng ép.” Lý Cửu Trùng ở dị thế lẩm bẩm nói, hắn đã chứng kiến tất cả dưới dạng văn tự.
Khi hắn viết đề cương kịch bản, hắn luôn cảm thấy cái kết Liễu Du cứu "Lý Cửu Trùng", hai người ẩn cư trốn đời là vô cùng khiên cưỡng.
Nguyên chủ hận kẻ chủ mưu đến mức không tiếc ngọc nát đá tan, mà qua những miêu tả sau khi hắn tái xuất, cũng không thể thấy hắn còn lưu luyến bất cứ tình cảm gì với Liễu Du.
Tất cả những người tốt với hắn đều đã chết, nếu hắn không muốn tìm đến cái chết, căn bản sẽ không dùng cách quyết liệt như g.i.ế.c cha, hành thích vua như vậy.
“Mình xuyên vào, vậy nguyên chủ đi đâu rồi nhỉ...” Lý Cửu Trùng vừa suy nghĩ vừa uống một ngụm cháo thanh đạm hôm nay. Vị cháo nhạt nhẽo khiến hắn không khỏi thở dài, trong lòng thầm nghĩ: Mong là đừng có đi đến chỗ mình.
Nếu biết cả đời bi thảm của mình chẳng qua chỉ là vài nét bút vụn vặt dưới ngòi bút người khác, là một đoạn phong nguyệt trong cuộc đời nhân vật chính, thì quả thực là quá tàn nhẫn.
