Khi tôi xách chiếc bánh kem xoài nhỏ mà Cảnh Việt yêu thích về nhà, trời đã tối hẳn.
Muộn hơn thường lệ một tiếng rưỡi.
Trước cửa sổ sát đất, người đàn ông đang yên lặng đọc sách chữ nổi trên sofa khẽ nghiêng mặt, không nói gì, nhưng cuốn sách đã khép lại.
Tôi nhanh nhảu chạy đến, nửa quỳ bên chân anh, cố gắng nén giọng, tỏ ra ngoan ngoãn hết mức.
Tôi đã cố tình tìm hiểu, những bé thụ nhỏ thường ngoan ngoãn sẽ dễ chiếm được cảm tình hơn.
Cảnh Việt cũng rất hài lòng, hiện tại anh thích tôi ở bên cạnh, mặc cho anh sắp đặt.
Thế nhưng, dù tôi đã xuyên qua lâu như vậy, giá trị u ám của anh vẫn mắc kẹt ở mức 40, không chịu giảm xuống.
"Anh, bây giờ anh có muốn ăn bánh không? Hôm nay em đặc biệt đến tiệm mới mở, nghe nói hương vị rất ngon..."
Trong lúc tôi nói, tay anh đã đặt lên mặt tôi, dọc theo sống mũi từ từ trượt xuống, cho đến khi dừng lại trên môi tôi.
Sau thời gian dài ở bên nhau, tôi biết anh đang nhận diện người.
Đúng lúc tôi định cười toe toét, bất ngờ bị anh siết chặt mặt, miệng bị anh bóp thành hình chữ O.
Cảnh Việt cúi người xuống, đột ngột áp sát. Đôi mắt vô hồn không chút gợn sóng, nhưng giọng điệu lại vô cùng chắc chắn.
"Tiểu Bảo, trên người em có mùi của người khác."
Tôi lắc đầu điên cuồng, "Anh, em vô tình cọ phải thôi."
Tôi biết Cảnh Việt không thích người khác chạm vào tôi, và tôi cũng đã nếm trải hậu quả.
Nhớ lại chuyện cũ, m.ô.n.g tôi lại âm ỉ đau.
Thế nhưng, trên đường đi hôm nay, tôi gặp một thiếu niên đi xe đạp bị ngã, chân cậu ta bị trầy một mảng lớn, không thể đứng dậy được, nên tôi mới đưa tay ra đỡ.
Má tôi được thả ra, anh day day đầu ngón tay, như đang hồi tưởng điều gì đó.
"Em biết anh không thích em nói dối, anh muốn nghe em giải thích, đi theo anh."
Anh đứng dậy, lần mò trở về phòng.
Tôi thầm than xong đời, nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo, nửa quỳ trên tấm thảm mềm, vừa tầm để anh có thể chạm tới tôi.
"Lại đây, nằm sấp xuống."
Tim tôi đập loạn xạ, vừa nằm sấp trên đùi anh, eo tôi đã bị anh ấn chặt.
Ngay sau đó, cây gậy dò đường lạnh lẽo đã chọc vào hõm eo tôi, trượt mãi xuống đến xương cụt.
"Sợ rồi à? Run cái gì?"
Không sợ, có chút kích động...
Tôi thầm rủa bản thân đã thẳng suốt hai mươi năm, giờ mới phát hiện mình là một kẻ M.
