XUYÊN THÀNH EM TRAI NUÔI CỦA NAM CHÍNH MÙ, MẮC BỆNH TỰ KỶ, TÔI PHẢI CẢM HÓA ANH TA

Chương 12

Khi tôi tỉnh lại, trong phòng chỉ có một mình tôi.

Đêm qua Cảnh Việt lần đầu làm chuyện ấy, cộng thêm việc anh bị mù, hoàn toàn không biết mức độ nghiêm trọng của những vết hằn trên người tôi, ra tay không có chừng mực.

Da thịt xanh tím, nhìn vào đã thấy kinh hoàng.

Tôi vịn eo nhìn một cái, rồi lại an tường nằm xuống.

Ở lâu trong truyện PO thì sẽ gặp chuyện, thấy chưa, bị "khai thác hậu môn" rồi.

Nhưng điều làm tôi tức giận hơn là thông báo của hệ thống hôm qua, hóa ra tôi khổ sở hầu hạ Cảnh Việt lâu như vậy, còn không bằng bị anh "làm" một trận?

Nhưng bây giờ nói gì cũng vô ích, đối tượng công lược đã thay đổi.

Đêm qua, cộng thêm việc tôi bị Cảnh Việt bắt đi, thất hứa với Cảnh Khê, bây giờ gần như công cốc.

Nghỉ ngơi một lát, tôi xuống giường lục lọi tủ quần áo của Cảnh Việt.

Đây là căn hộ riêng đứng tên anh, nhưng bình thường anh ít khi ở, quần áo rất ít. Tôi chỉ tìm thấy một chiếc áo sơ mi trắng khá rộng có thể che được mông.

Sau khi tạm bợ che thân, tôi thử mở khóa cửa, không ngoài dự đoán, cửa đã bị khóa từ bên ngoài.

Tuy nhiên, trời không tuyệt đường người, tôi vừa ghé tai vào cửa, đã nghe thấy âm thanh phát ra từ phòng khách.

Ngoài Cảnh Việt, hình như còn có người của bệnh viện?

 

back top