Tôi đoán có lẽ là chuyên gia tư vấn tâm lý.
Cảnh Việt đã bắt đầu thử nghiệm trị liệu tâm lý từ hai tháng trước, vì vậy mới có thể cải thiện nhanh như vậy.
Việc điều trị của anh chia làm hai liệu trình, ngoài việc bác sĩ thôi miên trị liệu cho anh, còn có việc uống thuốc.
Có lẽ tôi có thể...
Ổ khóa cửa nhẹ nhàng xoay, Cảnh Việt lần mò đến bên giường, hành động đầu tiên là sờ xem tôi còn nằm trên giường không.
Thế nhưng, khi lòng bàn tay anh chạm vào một mảng da trần nhẵn nhụi, tôi thấy rõ anh có phản ứng.
"Tiểu Bảo đang mời anh sao?"
Tôi nhắm mắt làm liều, kéo tay anh đặt lên người tôi và tiếp tục cọ xát.
Đợi đến thời cơ thích hợp, tôi nhanh hơn một bước lục túi anh lấy ra viên thuốc anh cần uống.
"Anh, uống thuốc trước mới có sức làm..."
Anh quả nhiên ngoan ngoãn nuốt viên thuốc theo tay tôi, rồi không kịp chờ đợi mà đè tôi xuống "xé toạc" ra ăn.
Nếu Cảnh Việt bây giờ có thể nhìn thấy tôi, chắc chắn tôi đã đỏ bừng khắp người, giống như một con tôm luộc.
Lần đầu tiên chủ động dâng mình ra cho người khác "khai thác", thật sự là... quá xấu hổ!
"Đinh~ Giá trị u ám của đối tượng công lược cũ Cảnh Việt giảm 35~"
Tôi cắn môi, cố nhịn để mình không ngất đi vì khoái cảm, cuối cùng cũng chịu đựng được đến lúc kết thúc.
Cảnh Việt kiệt sức ôm tôi vào lòng, với tác dụng phụ của thuốc, anh bây giờ ngủ rất say.
Lúc này không chạy thì còn đợi đến bao giờ?!
Dễ dàng thoát khỏi vòng tay anh, tôi chịu đựng sự khó chịu của cơ thể, lột đồ của anh.
Mặc chiếc áo hơi rộng vào, trước khi rời đi, tôi nhìn khuôn mặt say ngủ của Cảnh Việt, để lại một nụ hôn rất nhẹ trên khóe môi anh.
Khi lái xe của Cảnh Việt về lại biệt thự cũ nhà họ Cảnh, đẩy cửa vào lại là một mảng tối đen.
Không một bóng người, có chút không bình thường.
Tôi lùi lại vài bước, định ra ngoài mượn điện thoại để liên lạc với Cảnh Khê, thì một người lại vô thanh vô tức áp sát từ phía sau.
"Anh Tiểu Bảo... anh đang tìm em sao?"
