Tôi bị cậu ta dọa c.h.ế.t khiếp.
Nhìn dưới ánh trăng, đôi mắt đỏ ngầu, giống như một chú cún đáng thương vừa khóc xong này, không phải Cảnh Khê thì là ai.
"Em ở nhà sao không bật đèn? Anh cứ tưởng không có ai ở nhà..."
Cảnh Khê bám sát theo tôi, ánh mắt dõi theo, "Bố mẹ đi công tác rồi, dì giúp việc nghỉ phép, em sợ một mình... Hơn nữa, em lại phát bệnh rồi..."
"Anh, em khó chịu quá..."
Cậu ta áp sát, ôm lấy eo tôi, siết chặt tôi vào lòng, tham lam vùi vào cổ tôi.
Lúc này tôi mới nhận ra Cảnh Khê cao hơn tôi rất nhiều.
"Anh nấu cho em chút gì ăn nhé?"
Thấy cậu ta gật đầu, tôi chỉ đành run rẩy đôi chân mềm nhũn, tập tễnh đi vào bếp nấu ăn.
"Anh Tiểu Bảo, sao anh lại mặc quần áo của anh cả? Không vừa gì cả..."
Tay tôi vẫn tiếp tục thái cà chua, mặt không đỏ tim không đập thình thịch mà nói dối, "Tối qua đường tối, anh bị rơi xuống sông, không có quần áo mặc nên mượn tạm của anh ấy."
"Thật... sao?"
Cảnh Khê dính lấy tôi, l.i.ế.m nhẹ vào dái tai tôi.
Dao tôi trượt đi, suýt chút nữa cắt vào tay.
"Anh Tiểu Bảo, anh có biết là anh rất không giỏi nói dối không? Dù anh trông như vậy rất đáng yêu, nhưng quần áo không vừa sẽ mặc không thoải mái, đổi đi. Em giúp anh trông nồi."
Tôi cúi đầu nhìn bộ quần áo nhăn nhúm, quả thật nên thay. Tôi vặn nhỏ lửa, yên tâm giao lại cho Cảnh Khê.
Nhưng tôi vừa mở cửa phòng mình, đã trợn tròn mắt.
Trên giường tôi chất đầy những món đồ cũ mà nửa năm nay tôi lén lút trộm từ Cảnh Việt: nào là giấy vệ sinh đã dùng, kéo đã chạm vào, máy ảnh đã đụng đến... và cả quần áo đã mặc.
Ai đã lôi ra thế này! Làm tôi quê c.h.ế.t mất!
Tôi quay phắt lại định đóng cửa, nhưng cánh cửa đã bị người đi theo phía sau chống lại.
"Anh Tiểu Bảo, đóng cửa làm gì? Em khó chịu lắm, anh giúp em được không?"
