XUYÊN THÀNH EM TRAI NUÔI CỦA NAM CHÍNH MÙ, MẮC BỆNH TỰ KỶ, TÔI PHẢI CẢM HÓA ANH TA

Chương 7

Phòng của Cảnh Khê được sắp xếp ngay cạnh phòng tôi.

Giờ đây, bên trái tôi là Cảnh Khê, bên phải là Cảnh Việt.

Tôi thở dài, đột nhiên cảm thấy những ngày sắp tới sẽ khó khăn.

Lâu nay, đây là lần đầu tiên tôi nằm một mình trong phòng, lại thấy có chút không quen.

Ngồi không một lát, tôi nghĩ mình nên tự tạo ra việc gì đó, ví dụ như làm quen với đối tượng mục tiêu trước khi ngủ.

Tôi ôm gối vừa mở cửa, đã cảm thấy có người đứng bên cạnh.

Quay đầu lại, quả nhiên là Cảnh Việt đang đứng dựa tường, không biết đã đợi bao lâu.

Đôi mắt vốn nhắm nghiền của anh, sau khi nghe thấy tiếng động liền mở ra, lần mò đi về phía tôi.

"Tiểu Bảo, là em sao? Em qua tìm anh à? Anh không có em cũng ngủ không ngon..."

Tôi vội vàng lùi lại hai bước, "Em ra ngoài đi vệ sinh! Anh ngủ sớm đi!"

Dựa vào việc anh không nhìn thấy, tôi dứt khoát bước nhanh đến cửa phòng Cảnh Khê, vừa lúc cửa phòng hé mở, tôi chưa kịp gõ đã lẻn vào.

Nhưng tôi quên mất rằng, tai người mù là thính nhất.

Khi cửa phòng đóng lại, sắc mặt Cảnh Việt càng lúc càng lạnh.

Cảnh Khê nhìn thấy tôi thì giật mình, "Anh Tiểu Bảo, sao anh..."

"Xin lỗi nha, anh thấy cửa em không đóng chặt nên không gõ... Em vừa về nhà, chắc tối nay hơi khó ngủ. Xin lỗi, đã chiếm chỗ của em lâu như vậy..."

Tôi gãi đầu, thay nguyên chủ xin lỗi Cảnh Khê.

"Không sao đâu anh Tiểu Bảo, chuyện này không phải lỗi của anh. Bố mẹ nuôi của em cũng rất tốt, em cũng rất biết ơn họ, nếu không bị nhầm lẫn, em cũng không có cơ hội trải nghiệm quãng đời này..."

Cảnh Khê hoàn toàn khác với Cảnh Việt, đôi mắt cậu sáng lấp lánh, khi nói chuyện sẽ nhìn thẳng vào người khác.

Là một chàng trai rất tốt, rất ấm áp.

Nhưng ngay sau đó, một ý nghĩ khác lại nảy ra.

Cảnh Khê trong cốt truyện rõ ràng là một người rất ấm áp... Vậy tại sao lại cần tôi cảm hóa?

Kịch bản này ngày càng kỳ quái.

Cảnh Khê nhận thấy tôi mang theo gối, liền mời tôi ở lại trò chuyện cùng cậu.

Tôi sợ quay về sẽ gặp lại Cảnh Việt, vội vàng đồng ý. Hai người bằng tuổi nhau, trò chuyện cũng khá hợp.

Nửa đêm lơ đãng ngủ quên, trong cơn mơ màng, tôi cảm thấy một cơ thể đang đè lên mình...

 

back top