Tôi bị người ta thúc vào người mà tỉnh dậy.
Tôi đưa tay đẩy, chỉ chạm vào một vùng lông mềm mại trên ngực, nhưng hành động đó càng khiến người kia trở nên phóng túng hơn.
"Đừng... không! Haa..."
Cậu ta lại đang l.i.ế.m tôi!
Trong phòng không kéo rèm, nên dù không bật đèn, tôi vẫn nhìn rõ được đôi mắt Cảnh Khê nhờ ánh trăng.
Đôi mắt mà tôi vừa khen là sáng lấp lánh, giờ đây lại đầy vẻ mơ màng, khuôn mặt cậu ta đỏ bừng một cách kỳ lạ.
"Đừng, đừng đẩy em... không, đừng rời khỏi anh Tiểu Bảo..."
"Đinh~ Giá trị u ám của đối tượng công lược Cảnh Khê giảm mười~ Ký chủ hãy tiếp tục cố gắng nhé~"
Bàn tay tôi đang định đẩy cậu ta bỗng dừng lại, ngoan ngoãn nằm yên.
Không sao cả, chẳng qua là bị l.i.ế.m vài cái, gặm vài cái thôi mà?
Đây là một sự tiến bộ chưa từng có trước đây! Giá trị u ám giảm là chuyện tốt!
Nửa năm nay thường xuyên bị Cảnh Việt "phản ứng" với mình, giờ đây khả năng chấp nhận của tôi đã rất cao rồi.
Nửa tiếng sau, người trên cơ thể tôi cuối cùng cũng an phận hơn một chút, ít nhất là không cọ xát nữa, hơi thở cũng trở nên đều đặn.
"Anh Tiểu Bảo... xin lỗi..."
Cảnh Khê đỏ mặt đứng dậy khỏi người tôi, trông cậu ta thực sự rất hối lỗi.
Tôi dịch chuyển cái eo cứng đờ của mình, định mở lời an ủi thì giọng tôi khàn đến mức chính tôi cũng không ngờ tới.
"Khụ... cái đó, không sao, em đỡ hơn chưa? Vừa rồi..."
Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, tôi lại không thể nói nên lời.
Trong sự im lặng, Cảnh Khê rút vài tờ khăn giấy, ân cần đưa đến bụng dưới của tôi.
Chỗ đó đang lấp lánh, còn lấm tấm vệt nước đáng ngờ.
Tôi im bặt, vùi đầu lau chùi.
"Thật ra, em bị hội chứng đói da, nhưng em rất thích mùi trên người anh... Anh Tiểu Bảo, anh có thể giúp em chữa trị được không? Sẽ không mệt đâu..."
Vậy là tôi phải nằm yên để cậu ta l.i.ế.m mỗi đêm sao?
Tôi là trai thẳng! Không thích ở dưới!
"... Được."
Đại trượng phu thì phải co được giãn được.
